­

Review truyện: Xin lỗi, anh nhận nhầm người - Cố Tây Tước

tháng 11 14, 2023

Tác phẩm:Xin lỗi, anh nhận nhầm người 

Tác giả: Cố Tây Tước

Dịch giả: Hà Giang 

Công ty phát hành: AMUN

Nhà xuất bản: Nhà xuất bản Văn học

Ngày xuất bản

Số trang: 404

Loại bìa: Bìa mềm

Giá bìa:109.000 VND

Trứng muối chụp

"XIN LỖI, ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI!" - THANH XUÂN ĐÃ QUA, NHƯNG NGƯỜI SẼ TRỞ LẠI

    Nhiều năm trước, cô thiếu nữ Hứa Tranh Thanh đã gửi tới chàng thiếu niên họ Tô một bức thư, nhưng không có hồi đáp.

    Cô của thời thiếu nữ hay mộng mơ, từ lúc biết đến chàng trai đó, đến khi anh quay lưng rời đi, tính ra còn chưa được hai mươi ngày.

    Khi ấy, cây anh đào nở hoa bên trường kịch còn chưa kịp tàn, vậy mà trong hai mươi ngày đó thôi, cô đã nghĩ xong việc họ ở bên nhau đến đầu bạc răng long. Chỉ tiếc là một lá thư gửi đi cũng theo anh biến mất, để trái tim thiếu nữ của cô cũng vỡ tan thành từng mảnh.

    Giờ nghĩ lại quãng thời gian ngắn ngủi ấy, thật giống như đến giữa đêm khuya, rời đi khi trời sáng, đến như giấc mộng xuân ngắn ngủi, đi như đám mây lang thang....

    Nhiều năm sau, nam diễn viên kịch Côn Khúc nổi tiếng Tô Phách gần ngày đính hôn của mình với một tiểu thư họ Hứa nào đó, bỗng được giáo viên trung học ngày xưa đưa tặng anh một lá thư...

    Một lá thư được gửi từ quá khứ, đến hiện tại mới nhận được đầy muộn màng...

    Thanh xuân đã qua anh mới quay trở lại, thật may là em chưa từng rời đi...










Trà Sữa Trứng Muối




















Đoạn trích:

Đám học sinh lén ngắm tuyết bò rạp trên bậu cửa sổ ở cuối hành lang nhìn ra xa, bị thu hút bởi cảnh tượng đôi nam nữ đứng bên bờ hồ ở giữa vườn trường. Chàng trai mặc chiếc áo choàng màu đen dài qua gối, còn cô gái mặc chiếc áo khoác lông vũ màu đỏ. Một đen một đỏ, trông vô cùng nổi bật giữa không gian tuyết trắng.

“Nhìn kìa, có người đang hẹn hò bên hồ kìa!”

“Tay trong tay, thật là to gan lớn mật, không sợ bị thầy giáo bắt sao?”

“Á, họ còn hôn nhau kìa!”



Tuyết rơi ngày một lớn, cây bạch trà cạnh tòa nhà lớp học đã phủ một lớp tuyết dày, lả tả rơi xuống.

Tuyết rơi xuống, phủ trắng toàn thân hai người đứng bên hồ.

Trong số sinh viên ngắm nhìn họ, có người bỗng hát lên câu: “Sương tuyết thổi trắng tóc, cũng xem như bạc đầu…”

Nhiều năm trước, cô thiếu nữ Hứa Tranh Thanh đã gửi tới chàng thiếu niên họ Tô một bức thư, nhưng không có hồi đáp.

Cô của thời thiếu nữ hay mộng mơ, từ lúc biết đến chàng trai đó, đến khi anh quay lưng rời đi, tính ra còn chưa được hai mươi ngày.

Khi ấy, cây anh đào nở hoa bên trường kịch còn chưa kịp tàn, vậy mà trong hai mươi ngày đó thôi, cô đã nghĩ xong việc họ ở bên nhau đến đầu bạc răng long. Chỉ tiếc là một lá thư gửi đi cũng theo anh biến mất, để trái tim thiếu nữ của cô cũng vỡ tan thành từng mảnh.

Giờ nghĩ lại quãng thời gian ngắn ngủi ấy, thật giống như đến giữa đêm khuya, rời đi khi trời sáng, đến như giấc mộng xuân ngắn ngủi, đi như đám mây lang thang....

...

Nhiều năm sau, nam diễn viên kịch Côn Khúc nổi tiếng Tô Phách gần ngày đính hôn của mình với một tiểu thư họ Hứa nào đó, bỗng được giáo viên trung học ngày xưa đưa tặng anh một lá thư...

Một lá thư được gửi từ quá khứ, đến hiện tại mới nhận được đầy muộn màng...

Thanh xuân đã qua anh mới quay trở lại, thật may là em chưa từng rời đi...


Lúc trước, tôi có nhìn thấy trên mạng xã hội một cái topic như thế này: Hãy nói về một kỷ niệm xấu hổ nhất của bạn thời thanh xuân đi nào? Đến khi đọc câu chuy

You Might Also Like

0 comments

Tìm Kiếm